Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019

NHỮNG CÂU NÓI THƯỜNG GẶP Ở NHỮNG KẺ CHỐNG CỘNG


1. Không cần đánh Pháp thì cũng độc lập?!
Chẳng khác nào bị ăn cướp rồi ngồi chờ ăn cướp trả lại. Và tất cả các cuộc kháng chiến chống xâm lăng của Việt Nam và các nước khác trên thế giới là sai lầm?!
Algeria nhờ tấm gương Việt Nam mà vùng lên đánh Pháp mới giành được độc lập. Việt Nam cũng đã qua 100 năm chờ Pháp trả độc lập mà chúng có chịu trả không? Đánh cho tơi bời chúng mới cút nhưng vẫn để lại cái vĩ tuyến 17 oan nghiệt. Còn đặc biệt người thổ dân da đỏ đã chờ 500 năm rồi, người anglo saxon đã trả độc lập cho họ đâu?
Và tại sao người Mỹ không ngồi đó chờ thực dân Anh ban bố độc lập mà phải đánh lại mẫu quốc?
Nếu có trách thì phải trách Pháp, Mỹ và tay sai người Việt chứ không thể trách người kháng chiến, đó là trách ngược! Cuộc kháng chiến có thể đã không xảy ra nếu Mỹ không ủng hộ Pháp quay lại Việt Nam.
Không bao giờ có chuyện tự nhiên độc lập được trao trả. Con đường chính trị Việt Nam đã thử đó là chịu độc lập trong khối liên hiệp Pháp, nhưng Pháp chỉ muốn một chính quyền bù nhìn như Bảo Đại tức là mọi thứ vẫn như cũ và Pháp đã nổ súng tấn công trước nên cuộc kháng chiến mới chính thức nổ ra.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem kẻ xâm lược là văn minh và đạo đức.
2. Mỹ không xâm lược Việt Nam?!
Hành động gọi là xâm lược không chỉ gói gọn ở trường hợp xâm chiếm lãnh thổ nước khác rồi sáp nhập vào của mình, mà còn là trường hợp trực tiếp can thiệp chính trị quân sự vào một quốc gia, cướp đoạt chủ quyền phục vụ cho lợi ích đế quốc của mình.
Cuộc chiến tranh xâm lược của Mỹ thuộc vào trường hợp thứ hai.
Mỹ quyết định can thiệp trực tiếp khi Pháp thua và biết rằng nếu tổng tuyển cử xảy ra, 80% dân sẽ bầu cho Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Mỹ đã cướp đoạt chủ quyền Việt Nam bằng cách dùng cơ quan tình báo CIA xây dựng chính quyền cho Diệm, một người không có công lao kháng Pháp và không có một lực lượng chính trị hậu thuẫn ở Việt Nam, để tự xây dựng chính quyền.
CIA tiến hành chiến tranh tâm lý phá hoại miền Bắc và lừa gạt lôi kéo người Công giáo miền Bắc vào Nam để hy vọng xây dựng một hậu thuẫn chính trị cho Diệm.
Khi Diệm trở nên bất kham, Mỹ bật đèn xanh cho tướng tá ngụy giết Diệm. Rõ ràng ông chủ thực sự của chính quyền ngụy là Mỹ chứ không phải tổng thống ngụy.
Khi nhắm thấy quân ngụy không thể thắng trong một cuộc đối đầu quân sự với MTDTGPMN, Mỹ đã trực tiếp đem quân vào. Cuộc xâm lược quân sự bắt đầu.
Quân đội Mỹ phải trực tiếp nhảy vào vì quân đội ngụy phần lớn là những người bị ép buộc nên không có tinh thần chiến đấu. Và sau khi tất cả các chiêu trò được tung ra đều thất bại, Mỹ phải đưa ra chiến lược cuối cùng là "Việt Nam hóa chiến tranh, thay màu da trên xác chết". Cái tên của chiến lược này đã chứng minh hùng hồn cuộc chiến trước đó là cuộc chiến Mỹ-Việt và Mỹ đã xâm lược Việt Nam.
Nếu cuộc chiến của Mỹ không phải là xâm lược thì nhà Thanh đã không xâm lược Việt Nam khi đem quân vào miền Bắc giúp Lê Chiêu Thống khôi phục nhà Lê. Nhà Lê so với chính quyền Diệm còn có chính danh hơn vì nguyên thủy nó không phải là do nhà Thanh dựng lên như Mỹ dựng lên VNCH.
Điểm ngụy biện ở đây là: Xem quân Mỹ và CIA là chuyên làm từ thiện!!!
3. Cuộc chiến tranh đó là một cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn?!
Như vừa nói ở trên, nếu đó là "nội chiến" thì không thể nào có cái chiến lược gọi là "Việt Nam hóa chiến tranh". Quân đội miền Bắc và quân giải phóng miền Nam chỉ đánh Mỹ là chính trong hầu hết thời gian cuộc chiến. Đối với quân ngụy thì hù cho chạy là chính. Quân ngụy trừ số đã bị tẩy não quá nặng thì không có ý chí chém giết với người Việt Nam. Nếu không có Mỹ ở Việt Nam gây chia rẽ thì rõ ràng người Việt Nam không có lý do để có một cuộc chiến tương tàn.
Nội chiến là chiến tranh nội bộ. Tự điển dịch là "chiến tranh giữa các giai cấp hoặc lực lượng xã hội đối kháng trong một nước". Trừ khi nước Mỹ là một phần của Việt Nam và người Mỹ là người Việt Nam, cuộc chiến đó không thể nào có thể gọi là một cuộc nội chiến.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem Mỹ là người Việt Nam, xem người Bắc Việt Nam là người... nước ngoài 😆.
4. "Miền Bắc xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam"?!
Nếu nói miền này xâm lược, cưỡng chiếm miền kia trong cùng một nước thì hóa ra một nước có thể tự xâm lược chính mình sao? Như vậy sách giáo khoa lịch sử của thế giới và Việt Nam cần phải đổi lại hết dùng từ "xâm lược" cho tất cả các cuộc chiến giữa miền này với miền kia trong cùng một nước.
Như vậy nội chiến Mỹ là một cuộc chiến xâm lược. Miền Nam muốn tách ra vì không đồng ý với chủ trương của miền Bắc và miền Bắc đã "xâm lược", "cưỡng chiếm" miền Nam nước Mỹ.
Việc Vua Quang Trung đánh ra Bắc chiếm lại Bắc Hà do quân Thanh chiếm đóng theo lời cầu viện của Lê Chiêu Thống cũng là một cuộc chiến xâm lược, cưỡng chiếm Bắc Hà!
Hơn nữa miền Bắc, miền Nam chỉ là sự phân chia địa lý chứ không phải là dân miền Bắc đánh dân miền Nam vì chính quyền ngụy được xây dựng bằng thành phần nòng cốt là dân Công giáo miền Bắc di cư vào Nam và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam là do người miền Nam lãnh đạo và tham gia.
Lại còn miền Trung thì sao?! Âm mưu chia cắt vĩnh viễn VN làm đôi, gây ra sự phân biệt, thù hằn Bắc-Nam là ý chí của Mỹ chứ không phải của dân bất cứ một miền nào của Việt Nam.
Do đó đây là cuộc chiến tranh giành độc lập thống nhất giữa đại đa số bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam với lý tưởng đó chống lại Mỹ và ngụy là một thiểu số cũng bao gồm cả người Bắc-Trung-Nam.
Nếu dùng chữ xâm lược thì phải sửa thêm là nửa miền Nam này xâm lược nửa miền Nam kia luôn vì phần lớn vùng nông thôn Việt Nam theo phía cộng sản.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem Việt Nam là 2 quốc gia và xem Mỹ là không có vai trò gì.
5. Mỹ vào Việt Nam là để giúp miền Nam, giúp Việt Nam?!
Mỹ giúp thực dân Pháp tái chiếm và bình định Việt Nam.
Pháp thua thì Mỹ trực tiếp nhảy vào cướp chủ quyền chia cắt Việt Nam.
Mỹ dựng lên chính quyền độc tài gia đình trị của Ngô Đình Diệm và các chính quyền độc tài quân sự sau đó và Mỹ mới là chủ nắm đầu đằng sau.
Mỹ đã tàn phá gần như toàn bộ đất nước Việt Nam: ném bom bừa bãi, rải chất độc làm chết hàng triệu dân thường. Di chứng hậu quả của sự tàn bạo đó còn tồn tại cho đến ngày hôm nay và cả trăm năm sau.
Đào khoét sâu thêm chia rẽ dân tộc.
Những mục tiêu, việc làm như trên của Mỹ ở Việt Nam là phá chứ không phải giúp Việt Nam.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem chuyện Pháp và Mỹ giết người Việt Nam là việc nghĩa.
6. VNCH có dân chủ?!
Chính quyền VNCH là một chính quyền do Mỹ xây dựng. Diệm là do Mỹ tuyển và đưa lên qua cuộc trưng cầu dân ý gian lận phế truất Bảo Đại. Khi Mỹ không điều khiển được Diệm thì bật đèn xanh để tướng tá ngụy giết. Các tướng tá ngụy sợ Mỹ hơn sợ tổng thống của họ. Rõ ràng Mỹ là chủ ở đây chứ không phải dân.
Nguyện vọng của dân quê miền Nam theo Cộng sản không được xem xét mà chỉ bị đàn áp.
Nếu bạn xem chính quyền, quân đội Mỹ là dân Việt Nam, còn dân nông thôn Việt Nam theo Cộng sản là người nước ngoài thì VNCH đúng là có dân chủ.
Một đất nước do đế quốc nước ngoài nắm đầu thì không thể gọi là dân chủ.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem Mỹ là tay sai của ông Diệm, ông Thiệu.
7. Miền Bắc cũng nhận viện trợ và được Liên Xô và Trung Quốc giúp chả khác gì miền Nam được Mỹ và đồng minh giúp?!
Lại nên lưu ý về cách dùng miền Bắc, miền Nam để đại diện phe phái một cách không chính xác/dùng ngụy biện ở trên.
Miền Bắc và MTDTGPMN chỉ nhận viện trợ là để chống quân Mỹ vào Việt Nam xâm lược.
Ngụy được trả lương, chịu sự chỉ huy điều động của Mỹ và quân đội Mỹ trực tiếp nhảy vào đánh giết người Việt Nam ngoài chuyện viện trợ ra.
Giúp đỡ viện trợ, gửi cố vấn so với đem cả nửa triệu quân trực tiếp vào xâm lược nắm đầu một nửa nước, đánh giết tàn phá cả một đất nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem bạn bè giúp dân tộc sống còn và độc lập như kẻ thù, xem kẻ thù giết dân, chia rẽ đất nước và dân tộc là bạn bè...
8. Chiến tranh ý thức hệ?!
Việt Nam không có vấn đề với ý thức hệ dân chủ của Mỹ. Chính quyền Việt Nam được xây dựng năm 1945 là một chính quyền đa đảng. Việt Nam không có ý định chống lại ý thức hệ gì đó của Mỹ mà chỉ muốn độc lập.
Thứ tự câu chuyện:
- Chính quyền VNDCCH kêu gọi Mỹ ủng hộ độc lập cho Việt Nam, giúp Việt Nam chống Pháp quay lại, nguyện giao hảo và hợp tác toàn diện với Mỹ ngay từ năm 1945 và sau đó 1946.
- Mỹ đã phớt lờ và quay sang giúp Pháp tái chiếm Việt Nam.
- Mỹ không giúp Việt Nam lại giúp Pháp cho nên Việt Nam mới tự chống Pháp và sau đó nhờ đến Liên Xô và Tàu. Nên nhớ Cộng sản Tàu chưa lên nắm quyền vào những năm 1945-49.
- Mỹ lại viện cớ Việt Nam nhờ Liên Xô và Tàu giúp tức là chống lại ý thức hệ dân chủ của Mỹ!
Nếu ý thức hệ dân chủ của Mỹ có nghĩa là giúp đỡ thực dân Pháp cướp nước đô hộ Việt Nam một lần nữa thì Việt Nam chống lại là đúng!
Thực tế cuộc chiến là Mỹ đem quân xâm lược muốn chia cắt Việt Nam vĩnh viễn nên người Việt Nam phải chống lại. Đó là ý thức độc lập chống lại ý thức muốn nắm đầu nước khác bằng bạo lực của đế quốc.
Việt Nam nói chung không có nhu cầu chống Cộng. Cộng Sản quốc tế đã giúp Việt Nam đánh đuổi thực dân Pháp thì tại sao người Việt phải chống Cộng? Và mâu thuẫn giữa chủ nghĩa này hay khác trong nội bộ Việt Nam thì nước ngoài cũng không được xen vào.
Không có nước nào có quyền đem quân vào Mỹ để chống chủ nghĩa gì ở bên trong nước Mỹ cả, như vậy Mỹ không có cái quyền đem quân vào Việt Nam để chống Cộng!
Nếu nói rằng vì Chủ tịch Hồ Chí Minh đã được 80% dân chúng ủng hộ nên Mỹ phải nhảy vào chia Việt Nam làm hai để chống Cộng thì rất buồn cười và vô lý và càng không thể biện minh cho sự xâm lược của Mỹ.
Nếu bây giờ một đảng A của Mỹ nhắm chừng sẽ thua đảng B trong một cuộc bầu cử thì những người của đảng A có quyền lập ra một quốc gia mới tách rời ra khỏi nước Mỹ với sự giúp đỡ trực tiếp của một cơ quan tình báo nước ngoài không?
Chuyện như trên đã xảy ra ở VIệt Nam. Chủ tịch Hồ Chí Minh không có đối thủ trong một cuộc tổng tuyển cử nên Mỹ đã đem Diệm từ Mỹ về để đưa lên làm tổng thống qua một vụ trưng cầu dân ý gian lận lật đổ Bảo Đại. Cơ quan tình báo CIA của Mỹ do đại tá Edward Landsdale đã xây dựng chính quyền ngụy bằng cách tiến hành một chiến dịch chiến tranh tâm lý Passage to Freedom lôi kéo người công giáo miền Bắc vào làm lực lượng hậu thuẫn cho Diệm.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem nước Việt Nam là lãnh thổ nước Pháp hay nước Mỹ chứ dứt khoát không phải của Việt Nam nên chỉ khi chúng cho độc lập thì mới được.
9. Miền Nam giàu miền Bắc nghèo suy ra miền Nam không cần miền Bắc giải phóng?!
Phần lớn miền Nam là chiến trường ác liệt thì làm sao giàu? Sài Gòn giàu nhưng chỉ là một thành phố của miền Nam chứ không phải là toàn bộ miền Nam. Vì Sài Gòn là đầu mối Mỹ đổ viện trợ dân sự, quân sự, tiền lương quân lính ăn chơi vào Sài Gòn nên mới giàu và kinh tế nằm trong tay người Tàu Chợ Lớn. Sự giàu có này đòi hỏi ngụy làm cai thầu chiến tranh cho Mỹ. Thôn quê miền Nam và cả miền Bắc phải bị tàn phá, hàng ngàn người phải chết vì bom đạn, chất độc mỗi ngày. Hậu quả của những sự tàn phá đó vẫn tiếp tục kéo dài hàng trăm năm. Giàu cái kiểu cả nước phải chịu khổ cho một thành phố giàu thì cần phải chấm dứt và Sài Gòn phải cần được giải phóng gấp!
Quyền lợi của một nhóm người nhỏ lợi dụng chiến tranh để trục lợi làm giàu không thể đặt trên quyền lợi của cả một dân tộc.
Miền Nam giàu như thế nào? Theo lời một phóng viên Úc thì "miền Nam được nhớ đến với một nền kinh tế dựa trên chơ đen, ma túy, đ-ĩ đ-iếm và trục lợi nhờ chiến tranh - South Vietnam is remembered as having an economy based on a black market, drugs, prostitution and war profiteering."
https://johnpilger.com/articles/vietnam-nbsp-now
Còn theo lời Thượng nghị sĩ J. W. Fulbright vào năm 1966 thì "Hòn ngọc Viễn Đông" là một "động đ-ĩ của Mỹ".
https://news.google.com/newspapers
Phải nói là cả Việt Nam giải phóng Sài Gòn khỏi tay Mỹ ngụy vì nếu chỉ có miền Bắc thì không thể có khả năng đó.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem bán nước là một nghề của "giới cao quý" được Tây nuôi dạy tử tế.
10. Chiến tranh mà?!
Khi có ai đó nhắc đến tội ác Mỹ ngụy thì có nhiều người lại ngụy biện bằng một câu ngắn: "Chiến tranh mà" để khỏa lấp đánh đồng tất cả. Chiến tranh không tự xảy ra nên không thể đổ lỗi cho chiến tranh mà phải truy cứu ai đã gây ra chiến tranh. Nếu đồng ý chiến tranh là tội ác thì phía gây ra chiến tranh đã gây ra tội ác.
Việt Nam không có nhu cầu gây chiến tranh với Mỹ và đã không tấn công nước Mỹ.
Người Việt Nam chỉ muốn bầu cử thống nhất đất nước.
Do đó Mỹ không có bất cứ quyền, lý do gì gây ra chiến tranh ở Việt Nam. Chuyện chính trị nội bộ Việt Nam phải do người Việt Nam giải quyết.
Nhưng Mỹ đã gây ra chiến tranh và tội ác theo sau.
Và chiến tranh có luật của chiến tranh, không thể giết thường dân vô tội vạ như Mỹ đã làm. Ném bom, bắn giết một cách bừa bãi, đặt thôn quê nào đó là vùng "tự do oanh kích FFZ", "giết tất cả những gì động đậy" thì đó là tội ác chống lại loài người.
Điểm ngụy biện ở đây là: xem quân Mỹ giết người vô tội là vô tội.
11. Đối xử sai lầm đối với ngụy quân ngụy quyền sau ngày giải phóng?!
Đối với những người chống Cộng đương nhiên 30 tháng 4 không phải là ngày "giải phóng" vì họ đã mất đi địa vị "lên voi". Nhiều triệu người đã phải hy sinh cả mạng sống để Việt Nam có hòa bình thống nhất, không còn chém giết nhưng họ lại buồn hận chỉ vì địa vị ăn trên ngồi trốc bị đá đổ! Buồn hận kiểu này có nên được thông cảm không?
Họ là vàng còn cả dân tộc là cỏ rác hay sao?
Họ đã vẽ ra viễn cảnh và tuyên truyền là sẽ bị trả thù ghê gớm nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Họ chỉ bị đi cải tạo nhưng cải tạo càng lâu thì càng có khả năng đi Mỹ. Có nhiều người còn nuối tiếc rằng mình không được cải tạo đủ lâu để được đi Mỹ, buồn cười vậy!
So sánh với nội chiến Mỹ rồi bảo rằng trường hợp "bên thắng cuộc" phải đối xử với "bên thua cuộc" như nội chiến Mỹ là một so sánh khập khiễng. Nội chiến Mỹ là... nội chiến, cuộc chiến ở Việt Nam không phải là nội chiến mà là cuộc chiến tranh chống sự can thiệp thô bạo và xâm lược của Mỹ.
Mặc dù vậy sau nội chiến Mỹ, kinh tế một thời giàu có của miền Nam Mỹ đã bị phá hủy. Thu nhập bình quân giảm xuống còn 40% so với miền Bắc Mỹ. Tình trạng đó tiếp diễn đến một thời gian dài sau thế kỷ 20.
Sau khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng, Mỹ đã nhốt trên 100 ngàn người Nhật cả già trẻ lớn bé vào trại tập trung chỉ vì nghi ngờ họ không trung thành với nước Mỹ.
Luật ở Mỹ cũng phạt nặng thậm chí tử hình ai dám giúp đỡ kẻ thù chống lại nước Mỹ. Nếu có thành phần làm tay sai cho nước khác xâm lược chia cắt nước Mỹ thì tôi bảo đảm sẽ chết và không còn dịp để chê Mỹ ác!
Trường hợp Việt Nam thì sau khi ra tù họ lại được định cư ở một nước giàu nhất, dân chủ tự do nhất thế giới, con cháu họ ngày nay toàn là công dân Mỹ như vậy còn muốn gì nữa? Còn buồn còn hận gì nữa?!
Loại người này là loại người cực kỳ tham lam ích kỷ làm như mình là bố của cả người Việt và Mỹ vậy. Người đâu tiền đâu mà cứ đổ vào cuộc chiến như thế để họ tiếp tục sướng?!
Điểm ngụy biện ở đây là: xem việc tha mạng sống cho quân đối địch là tội lỗi...
12. Nếu không giải phóng thì miền Nam cũng như Nam Hàn bây giờ?!
Để một nửa giàu và một nửa kia phải đói là lựa chọn tốt hơn Việt Nam bây giờ? Có cần thiết phải như vậy không? Đầu óc bạn có còn bình thường không?
Việt Nam đã trải qua hơn 30 năm chiến tranh, 20 năm cấm vận nhưng bây giờ cũng đâu đến nỗi nào? Như vậy tại sao bây giờ lại mơ ước một nửa đói để cho một nửa kia được giàu?!
Nếu đã phải giả sử thì sao không nói rằng nếu Mỹ không chen vào chuyện của Việt Nam và bán đảo Triều Tiên thì cả hai nước đều đã độc lập và còn giàu mạnh hơn Nam Hàn bây giờ và không có thù hận chia rẽ!
Không thể trách Liên Xô hay Tàu vì hai nước đó đã để yên cho người dân bán đảo Triều Tiên và Việt Nam tự quyết. Mỹ muốn chống Cộng thì sang Tàu, sang Liên Xô mà chống. Cộng sản Liên Xô/Tàu đâu có xâm lược Việt Nam hay Triều Tiên?
Nếu Mỹ không trực tiếp can thiệp thì đã không có chiến tranh và đã thống nhất từ lâu. Nếu có chiến tranh chăng nữa thì cũng chóng vánh và không thể gây ra tàn phá thiệt hại chia rẽ hận thù lâu dài như khi Mỹ trực tiếp nhảy vào.
Trường hợp Tàu vì là nước lớn nên Mỹ không dám can thiệp sâu, do đó đã cơ bản thống nhất từ 1949 và vì vậy cho dù có áp dụng đường lối kinh tế sai lầm thì vẫn có thể sửa đổi và phát triển mạnh trong suốt hơn 30 năm nay.
Nam Hàn giàu có nhưng với cái giá là phải coi Bắc Hàn là kẻ thù không đội trời chung và nếu tiếp tục chọc sùng Bắc Hàn thì tất cả có thể quay về thời kỳ đồ đá! Tương lai dân tộc không biết đi về đâu khi vì tiền mà phải phục vụ cho ý chí của Mỹ. Có cần phải trả cái giá như thế để giàu không nhỉ?
Điểm ngụy biện ở đây là: xem sự nỗ lực vươn lên của dân Hàn quốc khắc kỷ là cỏ rác, chỉ có Mỹ là đáng kể.
Lời kết:
Ngụy biện còn nhiều nhưng tạm thế. Biết rằng rất khó nhưng chúng ta hãy cùng hy vọng một ngày nào đó các xác sống chống Cộng sẽ được giải bùa mà quên đi thù hận để được nhẹ nhàng siêu thoát. - Cop
Ảnh: tác giả bài viết, "dlv 300 củ" Nguyễn Huyền

THƯƠNG PHẾ BINH VIỆT NAM CỘNG HÒA - ĐÃ TÀN RỒI CÒN PHẾ!


Cứ đến hẹn lại lên, Dòng chúa cứu thế (DCCT) lại tiến hành các hoạt động được gọi là “Tri ân Thương phế binh Việt Nam Cộng hòa” để thông qua đó xuyên tạc những chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước ta; và cổ súy cho các hoạt động chống chính quyền của các người lính của chế độ Việt Nam Cộng hòa cũ.
Mặc dù chiến tranh đã đi qua nhưng vẫn còn hàng triệu thương binh, liệt sỹ, những người chịu ảnh hưởng bởi chiến tranh ở Việt Nam. Tại sao Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn không tổ chức "tri ân" những người đã hy sinh cho dân tộc, cho đất nước? Phải chăng đây là một hành vi kích động, khơi dậy lòng thù hận chế độ, thù hận dân tộc, phủ nhận những thành quả của cách mạng, đi ngược lại lợi ích của dân tộc.
Và trong tuyên bố mới về chương trình tri ân Thương Phế binh Việt Nam Cộng hòa, có người trong nhóm Thương phế binh tự nhận mình là: "Chúng tôi là các tu sĩ, linh mục DCCT cộng đoàn Cần Thạnh, Nhà Cần Giờ".
Và có thể thấy rằng, đa phần số Thương phế binh VNCH là những thành phần có quá khứ chống lại dân tộc, cản trở tiến trình thống nhất đất nước. Sau 1975, cùng với những chính sách cải tạo, giáo dục thì đám vừa tàn vừa phế này co cụm lại để sống với nhau. Và trên thực tế thì còn có cả đám người trong làn sóng di tản để sang Mỹ và nhiều nước Phương tây nữa.
Cùng với thời gian, với sự hỗ trợ của các Linh mục DCCT trong cái gọi là “chương trình tri ân thương phế binh VNCH”, đám cựu binh này nhân cơ hội "ngả mũ xin tiền", sống qua ngày. Trông họ chẳng khác gì thành phần ở đáy cùng của xã hội. Sống cô độc, bị hắt hủi, tủi hổ...
Từ những hoạt động thực tế của DCCT thời gian qua, có thể thấy rằng DCCT bản chất là một dòng truyền giáo thì hẳn phải có sự linh hướng của Chúa Trời, vậy mà nay những linh mục rận chủ lại đi khơi gợi chiến tranh và chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, gây mất ổn định về an ninh, trật tự.
Chính sách đoàn kết dân tộc của Đảng và Nhà nước luôn mong muốn rằng người dân Việt Nam cùng đoàn kết nhau lại để đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau trong công việc, cuộc sống và cũng như trong công cuộc xây dựng, bảo vệ Tổ Quốc. Tuy nhiên, chính những người Thương phế binh VNCH lại đi ngược lại dân tộc, đi ngược lại các chủ trương nhân đạo của Đảng và Nhà nước, đi theo những kẻ phá hoại đất nước để hoài niệm về cái chế độ tay sai, bán nước, hại dân như thế là không đúng. Đừng để mình đã tàn rồi lại phế.
Hoa Xuân

NGUYỄN NGỌC NGẠN - MỘT TÊN PHẢN ĐỘNG LƯU VONG DƯỚI VỎ BỌC MC


--------------------------
Tuổi thanh niên, tuổi sinh viên nghịch ngợm không ai là chưa một lần được nghe chuyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn, lớn hơn thì thi thoảng xem mấy chương trình của Thúy Nga do ông Ngạn “ma” và cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên dẫn chương trình.
Vậy nên, nhắc đến cái tên Nguyễn Ngọc Ngạn hay còn gọi là Nguyễn Ngọc Ngợm, người biết ít thì sẽ nghĩ đến ngay những câu chuyện ma kinh dị của ông ta. Người biết nhiều thì còn nghĩ đến chân dung 1 MC nhiều cuốn hút và cả những tác phẩm văn học lãng mạn đi sâu vào lòng người.
Tuy nhiên, gần đây sau đường link chia sẻ của linh mục cực đoan Đặng Hữu Nam về một đoạn clip ngắn liên quan đến ông Nguyễn Ngọc Ngạn mà có lẽ những điều tốt đẹp về ông Ngạn đã sụp đổ và mấy ai biết rằng trong vỏ bọc của một người MC vui tính, thân thiện lại là một người mang nặng tư tưởng hận thù, chống cộng sâu sắc. Xin được chia sẻ về đường link dưới đây để thấy được rõ hơn về con người của Nguyễn Ngọc Ngạn.
Còn về đời tư, Nguyễn Ngọc Ngạn cũng có một quá khứ cũng chẳng mấy tươi đẹp. Thời trai trẻ của ông ta gắn với quá trình vượt biên qua biên giới Hồng Kông để tị nạn và trải qua biết bao nhiêu khổ cực, đói nghèo, cuối cùng Ngạn đã trở thành 1 người có danh tiếng ở Hải Ngoại và đồng thời là 1 nhà văn có ngòi bút sắc xảo.
Nguyễn Ngọc Ngạn là người đã từng làm việc dưới chế độ Việt Nam cộng hòa, do đó Ngạn có khuynh hướng chống cộng rất rõ rệt, Ngạn luôn tự hào về một thời "vàng son" mời Mỹ qua thăm của Việt Nam cộng hòa.
Với tầm ảnh hưởng lớn, Ngạn cũng là người trực tiếp tổ chức những buổi biễu diễn nghệ thuật có khuynh hướng chống cộng và viết những tác phẩm phản ánh không đúng về xã hội Việt Nam bây giờ. Do vậy có thể nói Nguyễn Ngọc Ngạn là một nhân vật phản động và là một nhân vật phản động nguy hiểm vì Nguyễn Ngọc Ngạn là người rất có tầm ảnh hưởng trong giới văn nghệ sỹ ở Hải ngoại. Chính vì vậy, qua clip trên và qua một số diễn đàn chống cộng ở hải ngoại, Nguyễn Ngọc Ngạn thẳng thắng chia sẻ với kiều bào ở nước ngoài rằng: "Cuộc đấu tranh dành tự do dân chủ đang diễn ra dưới mọi hình thức, nhưng quan trọng nhất vẫn là tư tưởng văn hoá. Không lạ gì khi cộng sản luôn luôn dồn mọi nỗ lực vào cuộc chiến văn hoá nhưng không bao giờ thâm nhập vào tâm hồn con người được”… “Trong thời chiến, văn hoá cộng sản chỉ thu tóm trong vài bài ca ngập đầy máu lửa chỉ để thúc giục thanh niên chui đầu vào chỗ chết thay cho đảng. Thời nay, cán bộ làm văn hoá thì nặn đầu nặn óc hoặc nhái lại để sáng tác ra những bài rẻ tiền, khô khan chẳng có chút gì tình cảm con người. Văn hoá phải đi liền với tự do tư tưởng của con người, đằng này hơi một chút tình yêu trai gái thì cho là lãng mạn hay uỷ mị rồi duyệt rồi cấm. Hèn gì bao nhiêu nghệ sĩ đã đào thoát ra hải ngoại để có thể phát triển tài năng một cách tự do, họ là những con người thấy rõ nhất bộ mặt kìm kẹp tư tưởng của cộng sản. May mắn thay, người Việt hải ngoại đã giữ được cái văn hoá dân tộc để truyền lại cho con cháu mai sau”.
Có thể thấy, Nguyễn Ngọc Ngạn là một đối tượng chống cộng khôn khéo, thế nên Nguyễn Ngọc Ngạn ít khi nào để lộ tư tưởng chống cộng của mình trong các tác phẩm văn học. Đó là lý do vì sao ông được nhiều người Việt Nam yêu quý và kính trọng. Tuy nhiên, tâm can đen tối của Nguyễn Ngọc Ngạn thì không thay đổi, đặc biệt là bản chất của một kẻ bất mãn, chống phá cộng sản được Ngạn nhiều lần buột miệng nói ra tương tự như đoạn clip trên.
Một điểm tương đồng như những kẻ chống phá ở bên ngoài đó là việc tiếp nhận thông tin một chiều từ các đài RFA, BBC, … hay các thông tin của các đối tượng cực đoan, phản động ở trong nước gửi ra cho nên bản thân Ngạn cũng chẳng rõ đất nước Việt Nam hiện nay thực hư như nào, đời sống của người dân ra sao mà chẳng qua cũng bị dắt mũi bởi các kênh thông tấn, báo chí ở nước ngoài ru ngủ bằng những lời lẽ xuyên tạc, nói xấu, bôi nhọ đất nước.
Vậy nên, với những gì chúng ta nghe được trong đoạn clip trên, với những thông tin đã chia sẻ, thì những câu nói của Ngạn chẳng khác nào tương tự với câu nói của giám mục Ngô Quang Kiệt trước đây "chúng tôi cảm thấy nhục nhã khi cầm tấm hộ chiếu Việt Nam". Nếu như tuổi trẻ còn nông nổi đã đành, giờ đầu hai thứ tóc mà ông lại có những phát ngôn để thiên hạ cười chê và xếp những phát biểu của Nguyễn Ngọc Ngợm cùng sánh vai với giám mục Ngô Quang Kiệt trong việc tranh vé giành giải "Những câu nói đáng xấu hổ nhất trong lịch sử dân tộc Việt Nam".
Việt Phúc Khang
Hãy bấm vào đường link xem video trước khi bình luận:

SỰ THIẾU MINH BẠCH TRONG VẤN ĐỀ TÔN GIÁO CỦA HOA KỲ


---------------
Tâm Ngôn
Lâu nay, Hoa Kỳ vẫn tự cho mình quyền phán xét vấn đề dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo của các nước trên thế giới. Thế nhưng cách làm của phía chính phủ nước này cho thấy sự thiếu minh bạch, thiện chí và động cơ không trong sáng. Mới đây, hôm 18/9/2019, Đoàn Ủy ban tự do tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) đã có cuộc gặp gỡ tiếp xúc với Hội đồng liên tôn Việt Nam, một tổ chức tôn giáo không được thừa nhận. Mục đích của cuộc gặp này vẫn nhằm khai thác, thu thập những thông tin sai lệch, thiếu khách quan, phiến diện về vấn đề tôn giáo ở Việt Nam từ những thành phần cực đoan trong tổ chức bất hợp pháp này. Hành động này đã cho thấy rõ sự thiếu minh bạch và thiện chí của Đoàn Ủy ban tự do tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF), bởi lẽ:
Thứ nhất, hội đồng liên tôn là một tổ chức không được pháp luật Việt Nam công nhận, tập hợp toàn những thành phần cực đoan, cực hữu trong tôn giáo để chống phá Việt Nam về vấn đề tôn giáo, nhân quyền. Hơn nữa, chính tổ chức cao nhất của giáo hội các tôn giáo cũng chưa bao giờ thừa nhận tổ chức tự xưng này.
Thứ hai, Đoàn ủy ban tự do tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ là một tổ chức của Chính phủ Hoa Kỳ nhưng lại đi gặp gỡ, tiếp xúc với một tổ chức tôn giáo không hợp pháp ở Việt Nam. Hành động này cho thấy động cơ không trong sáng và thiếu minh bạch của phía Hoa Kỳ cũng như tự hạ thấp vị thế, uy tín của chính mình. Hơn nữa, nếu như Đoàn ủy ban tự do tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ lại sử dụng những thông tin từ phía tổ chức bất hợp pháp này thì điều đó là hoàn toàn không khách quan, sai sự thật.
Thứ ba, Nhà nước Việt Nam hoan nghênh sự hợp tác quốc tế trong bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo nhưng không chấp nhận bất kỳ cáo buộc vô căn cứ và không khách quan về vấn đề tôn giáo ở Việt Nam. Việt Nam bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo của công dân trên cơ sở quy định của pháp luật, vì lợi ích của quốc gia, cộng đồng. Hơn nữa, phía nhà nước Việt Nam không thừa nhận cái gọi là “tù nhân lương tâm”, “tù nhân chính trị” mà đó chỉ là những cá nhân bị xét xử, chấp hành hình phạt tù vì vi phạm pháp luật, đó là sự bình đẳng của pháp luật.

"SAU LƯNG MỘT KẺ THÙ, ĐÔI KHI TA CÓ THỂ TÌM THẤY MỘT NGƯỜI BẠN. SAU LƯNG MỘT NGƯỜI BẠN, ĐÔI KHI SẼ LÀ KẺ THÙ" (Cố TBT LÊ DUẨN)


Trước thời điểm chiến tranh Biên giới Việt - Trung nổ ra, vào dịp Tết Nguyên đán năm 1979, cố TBT Lê Duẩn tâm sự với con rể của mình:
“Trung Quốc sẽ đánh mình nhanh thôi”.
Trước đó không lâu, Đặng Tiểu Bình đã có cuộc gặp với TT Mỹ Jimmy Carter, tìm kiếm sự ủng hộ của Mỹ và các nước phương Tây đối với việc phát động chiến tranh. Hai tuần sau Tết Nguyên đán 1979, Đặng Tiểu Bình lệnh cho 600.000 quân Trung Quốc tấn công Việt Nam.
Có nhiều người nói, Việt Nam đã bất ngờ về cuộc chiến tranh đó. Nhưng đó có thể là sự bất ngờ đối với ai khác, chứ không phải đối với cố TBT Lê Duẩn.
Sau năm 1975, khi giao nhiệm vụ cho Nhà ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đàm phán với Mỹ để thúc đẩy quá trình bình thường hóa quan hệ giữa hai nước, cố TBT Lê Duẩn đã dặn dò ông Nguyễn Cơ Thạch:
“Sau lưng một kẻ thù, đôi khi ta có thể tìm thấy một người bạn. Sau lưng một người bạn, đôi khi sẽ là kẻ thù”.
Nguồn: ông #LiênKiênThành con trai cố TBT LÊ DUẨN

Sống chui lủi, tị nạn lại còn bày đặt làm chính trị


=======
Niềm Tin
Rời bỏ quê hương, xứ sở sang đất nước Đức để thõa được lòng mong ước “làm giàu” nhưng Nguyễn Văn Đài đã quá sai lầm về những suy nghĩ của mình. Sang bển, Đài không phải ngồi chơi, xơi nước, ăn rồi lên mạng chém gió chính trị và nhận viện trợ từ bên ngoài. Mà nay Đài sang tị nạn nơi đây với cái mác “tị nạn chính trị” mà Đức khoác lên mình, hắn phải chiu lủi kiếm ăn, phải “chạy trần, giục sở” để kiếm ăn nơi đây.
Ngoài những việc làm hằng ngày, Đài còn phải lên mạng viết bài, chống phá Việt Nam để đổi lại sự vui lòng của những kẻ được cho là chủ của Đài. Đài phải lấy hết sức bình sinh để lên mạng đăng tải thông tin sai lệch, vu khống, qua đó tạo dựng niềm tin cho số chống cộng và đổi được chút đỉnh về tiền bạc. Thân phận Đài sống như một kẻ lưu manh, dối lừa... ấy vậy mà, nhiều kẻ đi theo vết xe đổ của Đài tưởng tượng ra sự sung sướng nên đang hăng hái chống phá để được níu lấy ngoại bang.
Vừa qua, Đài còn lên tiếng khua môi, múa mép cho rằng: “Tô Lâm hốt hoảng yêu cầu Youtube xóa bỏ, ngăn chặn các video clip chỉ trích đích danh mình. Mời quí vị theo dõi video. Xin cảm ơn....” thực ra đây chỉ là cái tít mà Đài nghĩ ra để phục vụ cho cái mục đích nhất thời, chứ sự thật đâu phải vậy. Nghĩ bụng, Đài cũng chỉ là con cờ chính trị trong tay của đám phản quốc đang ngày đêm trốn chạy ở ngoài./.

BAO NHIÊU NĂM CHO HOÀ BÌNH?????

🇻🇳
🇻🇳Tháng 9. "Mùa thu này, ngày hăm ba, ta đi theo tiếng kêu sơn hà nguy biến". Ngày 23/9/1945, nhân dân Nam Bộ kháng chiến mở đầu cho cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, chống Tàu.
🇻🇳Ngày 26/9/1989, quân tình nguyện Việt Nam bắt đầu rút khỏi Campuchia kết thúc 45 năm chinh chiến, 45 năm máu và hoa của nước Việt.
🇻🇳Nói để mà nhớ, hòa bình mới chỉ thực sự hiện diện ở dải đất hình chữ S này gần 30 năm mà thôi. Đừng đòi hỏi quá nhiều ở một đất nước mới qua 30 năm chiến tranh, đừng so sánh quá nhiều với các nước vài trăm năm hòa bình. Cống hiến, cống hiến và cống hiến - vì một Việt Nam hóa rồng trong mấy chục năm tới.

BÁC VĨ ĐẠI TỪ NHỮNG ĐIỀU GIẢN DỊ


(Tiền lương của Bác)
Lương của Bác Hồ từ năm 1960 đến năm 1969 là 26,68đ/tháng, được văn phòng lĩnh thành 2 kỳ. Số tiền lương quá khiêm tốn này cùng với tiền nhuận bút viết báo, viết sách là nguồn thu nhập của Bác. Các khoản tiền trên, văn phòng dùng để chi tiêu hằng ngày cho Người. Bác chỉ thị phải hết sức tiết kiệm, không được dùng công quỹ nhà nước để chi tiêu cho các sinh hoạt riêng của Người.
Các đồng chí phục vụ đã luôn chấp hành lời dạy của Người, làm sao đảm bảo sức khoẻ và nhu cầu sinh hoạt giản dị của Bác, không làm điều gì gây lãng phí và làm Bác phải phiền lòng; số tiền còn lại, Bác gửi tiết kiệm.
Năm 1961, Bác đã cho rút ra 500 đồng tặng trường thương binh, trại trẻ mồ côi, trại người mù. Trong thời gian máy bay Mỹ bắn phá ác liệt ở miền Bắc, đặc biệt là ở thủ đô, ngày 11.7.1967, sau khi đi thăm bộ đội phòng không về thấy bộ đội phải sẵn sàng chiến đấu dưới trưa hè nắng gắt, Bác chỉ thị rút hết số tiền tiết kiệm của Bác.
Số tiền cả gốc lẫn lãi được 25.000đ từ sổ tiết kiệm của Bác chuyển sang Quân uỷ Trung ương qua tài khoản 782-10 Ngân hàng Hoàn Kiếm, Hà Nội để mua nước uống cho bộ đội phòng không trực chiến đấu. Từ đó, cả miền Bắc dấy lên phong trào các mẹ, các chị, các cháu học sinh hàng ngày gánh nước chè xanh, nước đun sôi đưa ra các trận địa phòng không cho các chiến sĩ có nước uống.
Tài sản của dân, không được dùng để biếu
Ông Cù Văn Chước có viết trong tài liệu học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh có đoạn như sau: Tôi nhớ có một thời gian sau giải phóng thủ đô, một số nhà máy có sản phẩm gửi tới Phủ Chủ tịch để biếu Bác như: Nhà máy thuốc lá Thăng Long, Bia Hà Nội, xưởng sản xuất thuốc ở Nghệ An...
Tôi tận mắt xem các sản phẩm đó và báo cáo với Bác. Bác rất vui vì những tiến bộ của ngành công nghiệp non trẻ mới được hình thành, nhưng Bác lại yêu cầu tôi sang gặp Phó Thủ tướng Lê Thanh Nghị truyền đạt lại ý kiến của Bác: “Sản phẩm của các nhà máy là tài sản của nhân dân, không được dùng để biếu”.
Một lần, tỉnh Nghĩa Lộ làm được đường “đổ bát” theo cách thủ công, nghĩa là đường làm từ mật mía, nhưng chưa được tinh luyện, màu nâu thẫm được đổ trong khuôn bát. Địa phương đựng đầy hai sọt đan bằng nứa mang về thủ đô biếu Bác. Bác chỉ nhận một bát và dặn tôi nói với cán bộ địa phương: “Bác nhận quà rồi, Bác gửi lời cảm ơn đồng bào và Bác nhờ chuyển số quà này về tặng cụ già và các cháu nhỏ”.
Nâng niu tất cả
Quà của bạn bè quốc tế tặng Bác gồm rađiô, bút máy, đồng hồ..., Bác đã chỉ thị cho văn phòng chuyển sang Tổng Cục Chính trị để xét tặng cho các đơn vị bộ đội, các sĩ quan , chiến sĩ có thành tích trong chiến đấu. Đồng chí Lê Quang Đạo - Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị quân đội lúc bấy giờ - đã ký nhận tất cả các tặng vật này và làm theo chỉ đạo của Bác.
Bác quan tâm đến mọi người, đặc biệt là các cụ già và em nhỏ. Các cụ già cao tuổi, các trường hợp sinh ba, sinh bốn, biết được tin, Bác thường gửi lụa để may áo cho các cụ, các cháu. Lụa này thường là quà của các nguyên thủ nước ngoài biếu Bác. Cá trong ao, quả trong vườn được Bác chăm sóc, vun trồng, khi thu hoạch đều chia cho cơ quan văn phòng Thủ tướng, các đơn vị trong lực lượng cảnh vệ....
Quà của Bác tặng khách quốc tế khi đến thăm Bác hay đi công tác ở nước ngoài, Bác thường nhắc cán bộ lễ tân chọn những thứ quà thể hiện sự tài khéo của nghề thủ công và đặc trưng cho văn hoá Việt Nam. Những lần khách quốc tế đến thăm và làm việc với Bác ở nhà sàn, khi về khách được Bác dẫn ra vườn và quà tặng chính là những sản phẩm trong vườn Bác mà khách tự tay hái; lúc là quả, lúc là hoa; nếu khách là phụ nữ, Bác thường ngắt hoa hồng trong vườn để tặng.
Bác Hồ trong những ghi chép của ông Cù Văn Chước chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống đời thường của Người mà đã hiện lên cụ thể và sinh động. Cuộc đời của Bác, đúng như câu thơ của Tố Hữu đã viết:
“Ôi lòng Bác vậy cứ thương ta
Thương cuộc đời chung, thương cỏ hoa
Chỉ biết quên mình cho hết thảy
Như dòng sông chảy nặng phù sa”...
Theo: Đỗ Văn Phú
Hình ảnh: Chủ tịch Hồ Chí Minh chăm vườn rau muống trong khu Phủ Chủ tịch (6-1957)
Nguồn sưu tầm

NGUYỄN VĂN TRỖI, TÊN ANH CÒN MÃI


Bạn có biết:
- Để cứu anh hùng Nguyễn Văn Trỗi thoát khỏi án tử hình của Mỹ, một tổ chức du kích Venezuela tuyên bố trao đổi anh với một con tin là trung tá không quân Hoa Kỳ Michael Smolen mà họ vừa bắt giữ. Tuy nhiên, sau khi viên sĩ quan Hoa Kỳ vừa được trả tự do thì anh Trỗi bị đưa đi xử bắn.
- Những phút cuối cùng, anh tỏ ra rất can đảm, không đồng ý bịt mắt và xưng tội và hô lên những lời cuối cùng rất hào hùng:
"Tôi không có tội, kẻ có tội chính là đế quốc Mỹ. Chính thằng Mắc Namara (Bộ Trưởng Quốc phòng Mỹ mà anh Trỗi đặt mìn giết hụt) đã đề ra kế hoạch xâm lược miền nam nước tôi. Chính chúng nó đã cho máy bay rải chất độc hóa học xuống miền Nam nước tôi. Tôi yêu quý vô cùng Tổ quốc tôi. Tôi chống Mỹ, tôi không chống nhân dân tôi. Chúng mày có thể giết được một mình tao, nhưng không thể giết được 14 triệu đồng bào miền nam... Đả đảo đế quốc Mỹ ! Đả đảo Nguyễn Khánh ! (Thủ tướng VNCH lúc đó sau khi lật đỏ Ngô Đình Diệm) Hồ Chí Minh muôn năm ! Hồ Chí Minh muôn năm ! Hồ Chí Minh muôn năm !...Việt Nam muôn năm ! "
- Hiện nay, ở Cuba có một sân vận động mang tên anh hùng Nguyễn Văn Trỗi.

Thông điệp

Sáng lướt face vô tình thấy bức ảnh đáng trân trọng này. Mà tự dưng nghĩ tới 2 thông điệp.
1. Nếu giới trẻ đã không biết ngẩng cao đầu ra bên ngoài thì tốt nhất nên mãi mãi cúi đầu trước cha ông đi. Làm ơn ĐỪNG MẤT DẠY.
2. Sống trước những vị anh hùng của nhân dân, thì đức tính cần thiết của hậu sinh tốt nhất là “biết cúi đầu” uống nước nhớ nguồn chứ không phải vênh vênh đòi phán xét lịch sử khi vị anh hùng đó ngã xuống.
Còn lịch sử do kẻ thắng viết nên ư, vậy thì phần còn lại đã thừa nhận thua rồi đó )))
Ngon thắng hộ cái nào. À mà quên Nguyễn Ánh vẫn thắng Nguyễn Huệ đấy chứ, nhưng dân đâu có thờ 

VIỆT NAM ĐÃ XUẤT SIÊU GẦN 6 TỶ USD


Kim ngạch xuất khẩu 9 tháng năm 2019 tăng 8,2%, trong khi nhập khẩu tăng 8,9% so với cùng kỳ năm 2018. Cán cân thương mại hàng hóa 9 tháng ước tính xuất siêu 5,88 tỷ USD.